Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Những mãnh đời thiếu may mắn...cần một sự cảm thông



Những mãnh đời thiếu may mắn...cần một sự cảm thông
Một đứa bé đang quỳ xuống kế bên chổ ngồi của tôi. Nó chìa đôi bàn tay nhỏ nhắn nhiều vết chai sạn cầm trên tay là một cái nón củ rách nát. Thoáng nhìn thật nhanh tôi thấy trên người đứa bé đó cái giá trị nhất cũng chỉ là một chiếc áo củ rách nát và người lem luốc dơ bẩn. Trong quán ăn này nơi tôi đang ngồi một mình bên chai bia nhỏ cùng với biết bao loại người khác nhau, trên con đường đời tách biệt. Tôi thấy những người trong số họ thì thẵng thừng xua đuổi đứa bé như đuổi tà, những anh mắt khinh miệt cùng những câu nói khinh rẽ một con người đáng thương hơn đáng trách.
Tôi nhìn đứa bé với sự cảm thông và cả tội nghiệp cho một kiếp người không được như tôi và những con người ở đây. Móc túi tôi đưa cho bé vài ngàn đồng tiền lẻ mà chính đôi lần tôi coi nó thật vô dụng, đứa bé cúi lạy rồi lặng lẽ bước đi. Nhìn theo cái dáng bé nhỏ gầy đến trơ xương, bơ vơ bước đi dần xa mà tôi thầm tiếc cho một kiếp người không may mắn như tôi có một gia đình với đầy đủ ấm no. Có lẻ với những đứa bé đó gia đình là một thứ quá xa xôi, không được bao bọc chở che bởi cha mẹ, không một cơ hội nhìn thấy ghế nhà trường và xa hơn là một tương lai mịt mờ không biết trôi về đâu!.
Nhìn đứa bé mà tôi ngẫm lại chính bản thân mình, tôi thấy mình thật may mắn hơn rất nhiều lần những người khác. Tuy tôi sinh trưỡng và lớn lên trong một gia đình chỉ thuộc loại khá giả vốn đủ sống không hề thiếu thốn gì nhiều. Tôi lớn lên trong sự che chở bảo bọc của ba mẹ, một người con trai không phải làm gì đụng đến móng tay phải nói 1 công tử bột. Nhưng tôi đáp lại những yêu thương đó chỉ là những lần gây thất vọng tràn trề trên gương mặt của ba và những giọt nước mắt của mẹ. Tôi ham chơi hơn là ham học, thích gây chuyện nhiều hơn là ngoan ngoản ở nhà phụ ba phụ mẹ dọn dẹp như mấy chị và em gái của mình.
Giờ ở cái tuổi 24 25, bất cứ ai cũng đã có được sự ổn định về sự nghiệp một cách nhất định. Còn tôi thì vẫn còn làm buồn lòng ba và mẹ rất nhiều, công ăn việc làm thì bất ổn. Còn mang nhiều lo lắng cho chính mọi người.
Tôi là như thế đó! Nhưng gia đình không bao giờ quay lưng lại với tôi.



Gia Đình là thế đó



Đã biết bao lần tôi cứ so sánh tại sao ba tôi không như ba người ta, và tôi đã hiểu được có ba là một điều quý giá biết bao. Ba tôi, một người mạnh mẻ ít nói nhiều khi đứng đối diện làm cho chị em chúng tôi không dám hé môi. Ba chỉ là một kỹ sư coi công trình bình thường như bao người, đã biết bao lần tôi trách móc sao ba không làm giàu được như người ta. Khi tôi lớn lên tôi hiểu được một điều giá trị qua cách sống của ba đó là chữ ''TÂM''. Ba nói với tôi: dù con làm bất cứ điều gì ở đâu hay bất cứ nơi nào và trong bất cứ tình huống nào thì hãy đễ chữ TÂM lên hàng đầu. Hãy đễ cái tâm trong công việc dù con có làm ra ít tiền thì con không bao giờ cảm thấy ăn năn hay hổ thẹn với chính lương tâm của mình. Đễ cái tâm trong chính cuộc sống của mình, tâm tịnh người sẽ tịnh. Con cám ơn ba đã cho con hiểu được dù nghèo nhưng sống thanh thản không hổ thẹn với lương tâm là điều hạnh phúc nhất.  Cho dù con chưa làm được như vậy nhưng con hiểu con cần làm gì khi con còn có ba làm tấm gương sáng cho con.
Ba cho tôi màu áo trắng bước đến trường học hỏi làm nền tảng cho một tương lai tươi sáng.
Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao người, nhưng là người luôn che chở cho tôi mỗi lần tôi gây ra chuyện. Mẹ luôn là người tha thứ cho tôi đầu tiên và đưa cánh tay đón tôi vào lòng, tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp của một đứa con hư hỏng sau những lần phạm lổi nhận được sự khoan dung tha thứ xóa đi những lổi lầm trẻ con hiếu thắng và ngang bướng.
Mẹ cho tôi màu áo trắng sau biết bao lần tôi làm vấy bẩn lên trên đó.

con bay cao trên đôi tay của cha của mẹ



Không gì quý giá bằng chính gia đình mình, không gì có thể thay thế được những giá trị của cuộc sống mà không có gia đình. Nghĩ về gia đình, hãy thử nhìn lại một lần!!!Có những lúc bạn vô tình đặt gia đình ở vị trí bình thường trong trái tim bạn. Chỉ khi thật sự mất đi một điều gì bạn mới thấy điều đó là quan trọng. Sẽ đến một ngày những giây phút bình dị nhất bên gia đình sẽ không còn nữa, bạn ngoảnh đầu tiếc nuối ư?
Cuộc sống này rất vốn công bằng, người không có được thì sẽ rất trân quý khi có được, người có được thì sẽ đánh mất nếu không biết giữ gìn điều mà người khác không bao giờ có. Tôi và bạn may mắn hơn nhiều người rất nhiều vì có cha có mẹ, được cha mẹ cho một màu áo trắng đến trường. Được biết đến yêu thương và vòng tay ấm áp che chở của một gia đình bé nhỏ.
Ngồi một góc nhỏ tôi thấy chính mình qua từng con người tấp nập qua lại. Lúc nhỏ chúng ta cho rằng có cha có mẹ, được cha mẹ cho đi học và yêu thương là điều bình thường. Đôi khi chúng ta còn ngang bướng sao cha mẹ chúng ta cứ cằn nhằn này nọ quá nhiều và nhìn sang thấy bạn mình lúc nào cũng tươi cười bên cha mẹ mà thầm so sánh thiệt hơn.

Giây phút bên cạnh gia đình bé nhỏ trong chúng ta



Đến khi lớn lên chúng ta rời xa gia đình đễ đi học ở xa, chúng ta luôn nghỉ mình thoát khỏi cái nơi như nhà tù và nhiều ức chế. Tha hồ vẫy vùng mà không hề bị ai nói một lời. Đễ rồi khi chúng ta sa ngã trong thất bại hay chỉ là những lần vấp ngã chúng ta chạy về ôm lấy gia đình bé nhỏ của mình rồi lại nghỉ đó là điều hiển nhiên bình thường mà ai cũng có.
Rồi một ngày ta chợt giật mình khi nhìn lại những điều mà ta đánh mất quá nhiều chỉ vì sự vô tâm đến lạ lùng của chính ta với chính những người luôn gọi ta một tiếng "con ngoan..".
Khi mọi thứ mất đi hoặc rời xa ta trong một khoảnh khắc, thì lúc đó ta mới nhận ra là cái ta đang có còn quý giá hơn rất nhiều những vật chất mà ta đang theo đuổi hằng ngày. Khi chúng ta thật sự rời xa gia đình bé nhỏ đễ đi xây dựng cho chính mình một gia đình mới lúc đó chúng ta mới hiểu được sự khó nhọc của cha của mẹ nuôi lớn chúng ta khôn lớn là như thế nào. Bạn hối hận vì đã cư xử không phải khi cha mẹ trách cứ mình và có những hành động khiến cho cha mẹ chúng ta đau lòng biết bao.
Bạn nhận ra rằng đứa em bạn thật đáng yêu, xem ra nó không trẻ con một chút nào, khác hẳn với bạn một người luôn nói mình đã lớn đã trưỡng thành.
Bạn cảm thấy tiếc nuối vì đã đánh mất biết bao phút giây sum họp đầm ấm của gia đình chỉ vì những thú vui bên ngoài mà chúng ta luôn cho là điều tuyệt vời nhất trên đời mà không nhận ra rằng sau những giờ ăn chơi đó chúng ta thật sự thấy nhàm chán và trống rỗng biết bao nhiêu.
Bạn thấy mình thật vô tâm vì chưa bao giờ thực tâm giúp đỡ cho mẹ trong công việc gia đình. Phụ giúp cha trong công việc kinh doanh hay tính toán sổ sách trong công việc..
Bạn có lúc sẽ nhận ra là mình đã sai khi đặt cha mẹ ra khỏi thế giới riêng của mình chỉ vì một suy nghĩ mang cái tôi cá nhân : “Cha mẹ không hiểu con!” mà không nghỉ lại là chúng ta đã hiểu cha mẹ nghỉ gì hay chưa?..

Sự che chở của gia đình với chúng ta



Chỉ khi bắt đầu làm cha, làm mẹ bạn mới thấu hiểu làm đấng sinh thành khó đến nhường nào. Khi những đứa con xinh xắn của bạn lớn lên, bạn mới thấy thật không dễ dàng để làm bạn với chúng và dạy dỗ chúng như cách cha mẹ chúng ta đã làm được với chúng ta. Và khi đã bước vào cuộc sống rồi, bạn mới hiểu sẽ rất khó có được những giây phút vui vầy cạnh những đứa em như xưa vì mỗi người giờ đã là một thế giới riêng và gia đình riêng cần phải chăm sóc. Nhưng hình như tất cả đã muộn, cha mẹ bạn hoặc đã già không còn nhiều thời gian đễ bên bạn nhắc nhở bạn qua từng bước đi, hoặc đã đi xa mãi mãi sẽ không còn ở đó đễ mỗi khi ta thất bại mà chạy về ôm vào lòng tìm kiếm hơi ấm bình yên trong lòng mẹ, cái nắm tay lôi ta đứng dậy đầy mạnh mẽ từ cha. Bạn không thể tìm lại được những năm tháng hạnh phúc ấy vì thời gia trôi qua là không bao giờ ngừng lại.
Có những lúc bạn vô tình đặt gia đình ở một vị trí rất bình thường trong trái tim bạn vì với bạn lúc đó có những điều lớn lao hơn như là một tình yêu mà thiếu đi tình yêu đó bạn đòi sống đòi chết mà không hề nhận ra bạn đã lớn lên và sống như thế nào trước khi bạn có tình yêu đó. Chỉ khi thật sự mất đi một điều gì, bạn mới thấy điều đó là quan trọng. Sẽ đến một ngày những giây phút bình dị nhất bên gia đình sẽ không còn nữa vì có khởi đầu sẽ có kết thúc.
Bạn ngoảnh đầu tiếc nuối ư? Sẽ không còn thời gian nào quay lại cho bạn sữa chữa lỗi lầm! Đã quá trể đễ nói lời hối tiếc và xin lỗi.
Bạn hãy dành nhiều thời gian cho gia đình hơn nữa, để yêu thương và cảm nhận đầy đủ những nhọc nhằn của mẹ, những nghiêm khắc của cha hay cái nhõng nhẽo của đứa em. Vì có thể một lúc nào đó, sẽ không còn thời gian để quay lại được nữa.

Niềm hạnh phúc đón chào một thành viên mới



Tôi và chúng ta thật may mắn khi có một gia đình như thế!..Gia đình là một điều thiêng liêng nhất mà thượng đế ban tặng cho chúng ta và hãy nhìn những người đôi khi muốn có một gia đình đầy đủ như chúng ta là một điều không bao giờ thành hiện thực. Đừng vì cái tôi quá lớn mà đánh mất những điều mà người khác luôn ước ao có được. Hãy sống vì chính chúng ta hiện tại sau này và tương lai cho những đứa bé gọi ta tiếng cha tiếng mẹ cao quý nhưng rất đổi bình dị và thân thương đó.
Cảm ơn đời đã cho tôi một gia đình tuyệt vời nhất!..
RYO - Remember You Onec

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét